Đuổi kịp thời không Kẹp nơ cười lanh lảnh chuông ngân Ngã ngửa tầng không Trâm cài khóc loảng xoảng rơi bình
Tác giả: Huyên Nghiên
"Một thời xa xưa cũ kĩ, một cảnh tường trắng ngói đen, mộng trùng mộng, vô vàn không dứt, một hồi lại một hồi, quên đi thực tại, trầm luân trong hoài cổ xa xăm.
Mơ mộng dù không thực tế nhưng lại là chốn duy nhất mà tâm hồn mỏi mệt chán chường có thể lặng lẽ tựa vào."
17.01.23
Tôi phải làm sao, phải làm sao Khi thanh âm lại rót thêm sầu Im đi, im đi, được không thế Để giấc mộng xanh giữ nguyên mầu
15.01.23
Tôi mở rồi đóng mở rồi đóng Trời sáng lại đêm sáng lại đêm Đôi vòng thư đó thôi để ngỏ Để gió thu bay cuốn qua thềm
13.01.23
Tôi đào một thửa sau hiên vắng Giấu con nhạn vừa ghé chiều qua Nếu đã không thành đôi giấc mộng Chôn vùi – chao liệng khác chi rành?
12.01.23
Sơn cùng thủy tận dường như đến Chẳng thấy hoa nùng ngả lối quên Trời non cảnh vắng say dợm bước Thôn xưa hợm đã tuột bên thềm
11.01.23
Huyền không một tiếng trầm Hoang mang tụng niệm né cõi thinh Ai sai ngay từ trước
10.01.23
Hỏi ai thể đặng đôi đàng vẹn Ghé chốn hơi men thở mấy hơi Trùng khơi sóng dội vời xa tít Chớp mắt gần trông xót song sầu